Ba giờ sáng, chiếc xe lam ở căn nhà giữa xóm đã nổ máy phành phành. Cả xóm nghèo trở mình tỉnh giấc rồi lại ngủ tiếp khi chiếc xe đã chạy ra khỏi xóm. Xoay người, làu bàu vài câu, xong mình lại ngủ tít…
Im lặng…
Ó o…
Lại là những tiếng gà trống choai. Đó là trống choai. Ở xóm này thì làm gì có trống già, mới nhỉnh nhỉnh một chút đã bị đưa lên bàn nhậu hết rồi. Tội nghiệp bọn chúng, sinh ra ở đâu không sinh, lại nhằm ngay cái xóm nhậu. Năm ngoái, dịch cúm H5N1 bùng phát, gia cầm bị tiêu huỷ, riêng xóm này thì không. Toàn gà choai, hủy à, tiếc lắm. Thế là lại được đưa lên bàn nhậu. Cho chúng được hóa kiếp một cách có ý nghĩa. Cũng may, không ai bị nhiễm bệnh.
Trong xóm có tiếng kéo cửa. Mình lại tỉnh giấc. Cánh cửa sắt rít lên một hồi, rồi một hồi nữa… sầm… tiếng cánh cửa khép lại.
Xoẹt, xoẹt…
Tiếng đề xe vang lên. Một ai đó thức dậy sớm đi đâu đó.
Trời đã mờ sáng. Mấy người già lục tục kéo nhau ra bãi đất đầu xóm, tập dưỡng sinh, vừa đi vừa lào xào hỏi chuyện nhau.
Đầu hẻm, vang lên tiếng bát đũa leng keng của một bà già bán hủ tiếu đang bắt đầu dọn hàng…
– Ai bún… đơ…ơ…i…! – Tiếng rao lanh lảnh của một phụ nữ lòng nhòng khi trời vừa sáng hẳn.
– Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ…! – Tiếng loa phát ra từ một xe bánh mì, vọng vào trong xóm.
– Hủ tiếu, bánh canh… đơ…ơ…i…! – Tiếng một người phụ nữ khác.
Cả xóm nghèo bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn. Mọi người thức dậy, kéo nhau ra cửa tập thể dục, đá cầu và… ngáp…
Mình vẫn lười biếng, nằm nướng trên nệm, nửa ngủ, nửa thức. Không phải chỉ riêng mình, cả thế giới loài người đều thích ngủ nướng, nhất là những buổi sáng mùa đông lành lạnh như thế này. Đặc biệt, sau những đêm làm việc căng thẳng tới một – hai giờ sáng, ai mà chẳng thích được ngủ nướng thêm một tí ti. Mình chỉ là một điển hình. Nhất là sáng chủ nhật. Chủ nhật, không phải tới công ty. Chỉ có chút việc nhà lặt vặt, lát nữa thức dậy làm chút, xong ngay. Nghĩ thế, rồi lại ngủ quên lúc nào không biết. Tỉnh dậy, đã thấy chín – mười giờ. Cuống cuồng vùng dậy, tập thể dục, ăn sáng, uống càfê… rồi mới đến những việc vặt như lau dọn nhà cửa… Ăn trưa xong, lại thấy buồn ngủ. Thì chợp mắt chút xíu, còn việc gì, để chiều… Đã lỡ ngủ rồi thì ngủ cho chót. Chừng thấy đã con mắt, lại hốt hoảng vùng dậy. Lại cuống cuồng, vội vã xử lý nốt vài công việc vặt… Bốn giờ chiều. Giờ ấy, điện thoại thường reo vang. Mấy thằng bạn chí cốt thường hét ra quán cà phê mọi khi gấp. Đang bận chút việc nhưng mà… ôi giời, mấy cái việc vặt, nay không làm thì… mai làm. Thế là xỏ quần, xỏ áo, phóng nhanh ra quán ngồi tán chuyện, rồi cười rách mép. Đến tối, ghé quán cơm bình dân, làm đại một dĩa rồi lại phóng đi đâu đó, khuya hẳn mới về… Cuối ngày, tổng kết, hôm nay chẳng làm được việc gì.
Đấy là một ngày chủ nhật. Còn hôm nay mới thứ bảy. Vậy mà mình vẫn làm biếng phát sợ. Có lẽ, tối qua, mình làm sổ sách quá khuya. Sống ở cái thành phố ngột ngạt này, cộng thêm hàng đống công việc… khiến lúc nào mình cũng cảm thấy căng thẳng, uể oải và có cảm giác như thèm ngủ hơn… thèm lấy vợ.
Tiếng nhạc đập thình thình bỗng vang lên từ một gia đình nào đó… Rồi thì tiếng xe máy ầm ì chạy ra từ các con hẻm, tiếng kèn bấm tí toét… Người ta bắt đầu đi làm…
Bảy giờ. Xóm nghèo vắng hẳn. Chỉ có mấy người già rảnh rỗi ngồi tụ tập ở hàng cà phê đầu xóm, nói chuyện phiếm. Một gã tên Khản đi ngang qua, gật đầu chào. Mọi người gật đầu chào lại rồi xúm vào bàn tán. Gã Khản, vốn là một thầy giáo. Sáng nào, gã cũng ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc chải mượt, ăn nói, chào hỏi lịch thiệp khi đi ngang hàng cà phê. Lịch sự vậy chứ, chiều nào về, gã cũng say xỉn… Mọi người tiếc rẻ: “Giá như lúc nào, gã cũng lịch sự như buổi sớm!”… Hình như trong gã, có đến hai con người. Con người của buổi sáng và một con người của buổi chiều. Theo gã, là thầy, chỉ cần làm tốt công việc khi đứng trên bục giảng, là đủ. Và có lẽ, gã cũng làm tốt phần nào công việc của người thầy trước khi biến thành một con ma men. Hy vọng là như thế!
Mình vẫn nằm bẹp trên nệm. Có lẽ sáng nay mình không tới công ty. Có việc gì quan trọng lắm đâu mà tới. Với lại hôm nay, thứ bảy. Cứ ở nhà, khi nào cần, sếp gọi. Nghĩ thế, lại lười biếng xoay người ngủ tiếp.
Chiếc điện thoại Siemens chợt nhảy rột roạt trên mặt bàn như đang khiêu vũ. Một điệu nhạc êm ả vang lên khiến mình phải vùng dậy. Biết ngay, thế nào sếp cũng gọi. Chắc có việc gì gấp! Liếc qua dãy số đang hiển thị, không phải sếp, cũng không phải bạn thân, vậy đích thị là một khách hàng! Mình vội bắt máy. Một giọng “Oanh vàng” quen thuộc vang lên, thánh thót làm sao. Ôi… gi…ờ…i…, lại là “cái cục nợ” của mình. Đã nói mãi rồi mà nàng vẫn không chịu buông tha. Nàng đang gọi từ một bưu điện. Gọi bằng số lạ để mình phải bắt máy. Đã bảo rồi, kiếm thằng nào học hành tử tế, có công ăn việc làm và nhà cửa đoàng hoàng mà cặp. Cứ bám vào mình thì cháo cũng chẳng có mà húp huống chi có nhà để ở. Vậy mà vẫn không chịu nghe. Sau một hồi khóc lóc, tỉ tê, nàng dọa sẽ… chết rồi cúp máy. Không biết, nàng dọa chết bao nhiêu lần rồi nhỉ, rốt cuộc vẫn sống phây phây…
Thế là mất giấc ngủ nướng. Mình đành mở ti-vi, vừa xem, vừa khua khoắng chân tay (gọi là tập thể dục). Chiếc điện thoại lại đổ chuông rồi tắt ngấm. Thì ra, một khách hàng nhá máy. Mình lặng thinh. Chiếc điện thoại lại đổ chuông lần nữa, vẫn là số máy khi nãy, lần này chuông đổ lâu hơn. Mình cầm điện thoại, định bắt máy. Bụp! Lại cúp! Tức chết! Mình đành phải gọi lại. Một giọng đàn ông vang lên xoang xoảng, hỏi giá vài mặt hàng thuốc tây rồi đặt mua mỗi loại một ít. Mình ừ nhanh rồi hẹn chiều.
Xong, tắt ti-vi, mở nhạc đập thình thình. Mọi đồ vật trong căn phòng trọ 14m22 cũng rung bần bật như đang nhún nhảy theo tiếng nhạc. Nghe một hồi, thấy mỏi. Chợt nhớ mình chưa ăn sáng. Thôi khỏi, trễ rồi, lát nữa ăn trưa luôn thể. Mình với cuốn sách, nằm dài, tranh thủ đọc vài trang, hy vọng tìm kiếm thêm được một chút kiến thức nho nhỏ…
Chiều. Có thêm vài cú điện thoại của “thượng đế”, mình đành phóng xe tới công ty. Giám đốc công ty Dược phẩm X. cười khà khà mỗi khi thấy mình hấp tấp. Hấp tấp, tức là đang có nhiều hợp đồng đặt mua hàng. Gã biết, mình khoái tự do. Thế nên, chẳng quản lý thời gian của mình. Làm sao thì làm, cuối tháng, hoàn thành chỉ tiêu, là được.
Chiều tối. Xong việc. Gặp mấy thằng bạn thân rủ nhậu. Bọn này đều là dược sĩ, bác sĩ, ra trường mấy năm chưa xin được việc làm, vẫn lang thang đi bán thuốc giống mình. Về nhà giờ này ư, có một mình, buồn chết. Hôm nay cũng là ngày cuối tuần. Ừ thì nhậu. Trong túi còn ít tiền, không nhiều nhưng chắc cũng đủ “chung” với tụi nó. Cả bọn kéo vào quán lẩu. Nhậu một lúc, mặt đỏ phừng phừng. Có chút hơi men, nói bậy cũng dễ. Cả bọn lại nghiêng ngả, lại cười rách mép…
Chín giờ đêm. Chia tay mấy thằng bạn thân. Lâng lâng chạy xe dưới những ánh đèn đường vàng rực, mờ ảo khói sương, thấy mình còn lãng mạn và yêu đời lắm lắm… Ngang qua ngôi chùa quen thuộc thấy khá đông người, chợt nhớ nay đêm rằm. Bất chợt ngửa cổ lên bầu trời trong vắt. Trăng đêm nay đẹp và sáng quá!…
Về tới nhà. Thấy mình lại bắt đầu lười biếng và buồn ngủ. Chiếc điện thoại lại reo vang. Số lạ hoắc? Ôi giời, “cái cục nợ”. Lại là cái “cục nợ”! Nghĩ thế, mình chẳng thèm bắt máy. Phải tắm một cái cho sướng rồi làm gì thì làm.
Mười giờ đêm. Điện thoại lại đổ dồn. “Cục nợ”! Chắc chắn là “cục nợ”! Có sai đâu. Lần này nàng gọi bằng số thường dùng. Đã bảo rồi, kiếm thằng nào kha khá một chút mà cặp, không chịu!… Thương cái điện thoại cứ nhảy rồn rột trên mặt bàn. Thế là phải bắt máy. Tiếng nàng sụt sịt một hồi. Mình lại thấy thương thương… Thôi thì đợi đấy! Khi nào tui kiếm được miếng đất bằng miếng “chó ỉa” ở ngoại thành rồi tính. Nàng trở nên vui hẳn. Kết thúc cuộc đàm thoại, mình tắt máy rồi thở dài, làm chỉ đủ ăn thế này, đến lúc rụng răng cũng chưa chắc mua được miếng đất “chó ỉa” như mình vẫn ước. Thôi kệ, sông có khúc, biết đâu, mình sẽ có lúc. Hơi đâu buồn!
Lại có tiếng lè nhè của gã Khản đang đi ngang ngõ. Vậy đấy, cứ tối đến, gã lại biến mình thành một… Chí Phèo. Thật, đời cũng lắm thứ chuyện lạ và nực cười thế đấy…
Lật đống sổ sách, mình lại lui cui. Phải làm cho xong mấy trang báo cáo kết quả bán hàng trong tháng để nộp vào đầu tuần sau.
Một giờ đêm, xong việc, mệt lử. Mình nằm lăn xuống nệm. Bây giờ, phải ngủ một giấc. Định bụng, sẽ tự thưởng cho mình một giấc ngủ nướng tới… chín giờ sáng. Vì ngày mai… chủ nhật!
Mình nằm suy nghĩ mông lung rồi ngủ lúc nào, chẳng hay… Trong mơ, bỗng thấy mình… có vợ, nhưng không thấy… có nhà! Cụt hứng! Tỉnh dậy, chép miệng rồi lại ngủ tiếp. Chỉ vài tiếng nữa thôi, một ngày mới như bao ngày lại được bắt đầu. Mọi hành động, sự việc cứ lặp đi, lặp lại, ngày này qua tháng nọ, đến là nhàm chán. Lắm lúc, buồn muốn phát điên…
Khoảng ba giờ sáng, chiếc xe lam lại nổ phành phành cùng tiếng gà trống choai ó o… làm mình thức giấc. Đêm nào cũng vậy, cái xóm nhỏ này thường phải chia giấc ngủ dài thành nhiều giấc nhỏ liên tục. Đến là bực mình…
Xoay nghiêng người, hy vọng sẽ tiếp tục ngủ thêm được một giấc nữa.
Lại nằm mơ thấy mình… có vợ mà không thấy… có nhà!
CHU QUANG MẠNH THẮNG
(Sài Gòn 2002)
Đang truy cập: 25
Trong ngày: 145
Trong tháng: 24201
Tổng truy cập: 577112