Được viết cách đây 18 năm nhưng truyện ngắn “Giấc mộng không hoàn hảo" vẫn còn nguyên tính thời sự, khi ngày nay vẫn có rất nhiều nhóm người Việt di cư bất hợp pháp sang các nước Đông Á, Tây Âu... Những sự việc đáng tiếc xảy ra ở Anh Quốc cách đây không lâu, khiến hàng chục người di cư bất hợp pháp đến từ Việt Nam bị thiệt mạng, là một ví dụ. "Stan-ford.com" xin trân trọng giới thiệu truyện ngắn đến bạn đọc…
(Nhà văn Chu Quang Mạnh Thắng)
Bọn tôi chui vào một siêu thị. Mấy tay bảo vệ nhìn bọn tôi chằm chằm. Có thể do bọn tôi trông khác hẳn những người gốc Đài Bắc. Mặc kệ. Bọn tôi cứ thản nhiên bước vào… Ở đây, người ngoại quốc như bọn tôi thiếu gì. Nào thì người Indonesia, nào thì người Thái Lan, nào thì người bên Trung Quốc đại lục… làm sao họ có thể biết bọn tôi thuộc quốc tịch nào?
Dạo quanh một vòng, sau khi ngắm nhìn thỏa thích, bọn tôi quyết định “chôm” bằng được một cái gì đó để về ăn mừng, kỷ niệm ngày tròn sáu tháng sống ở Đài Bắc.
Kéo nhau quay lại quầy rượu tây, thằng Huyến thì thầm vào tai tôi:
– Phải làm một chai, loại thượng hạng!
Tôi hất hàm ra hiệu cho hắn thấy một chiếc camera đang chĩa xuống y như một con mắt đầy tò mò. Huyến liếc nhìn quanh rồi cười khẩy… Hắn vốn là một tay ăn trộm vặt siêu đẳng. Sống cạnh hắn, tôi cũng đã học được chút nghề. Ở Việt Nam, hắn còn ghiện cả cờ bạc và đề đóm. Để có tiền quăng vào nuôi những con số, hắn phải chôm chỉa đủ kiểu. Tôi vốn không phải thằng ăn trộm nhưng ở Việt Nam, tôi chuyên sống bằng nghề in sang băng đĩa lậu. Ở đây, tôi cũng là một thằng lao động “chui”. Bọn tôi, cả bốn thằng đều được một tay “cò” ở Việt Nam môi giới rồi đưa sang đây bằng con đường du lịch. Vừa đặt chân xuống sân bay Cao Hùng, thằng Huyến đã vỗ tay khoái trá: “Phen này mình phát tài rồi!…” – Ra khỏi sân bay, bọn tôi được một “mắt xích” trong đường dây môi giới đón về Đài Bắc và lo việc cho làm. Công việc thường ngày của chúng tôi, lao động trong những công trình xây dựng. Hằng ngày, bọn tôi được chở đến công trình bằng một chiếc xe hơi, hết giờ làm việc lại chui lên xe, ra về. Cứ thế, bọn tôi đã sống chui lủi ở đây được tròn sáu tháng. Thỉnh thoảng, cả bọn mới nổi hứng ra phố dạo chơi như hôm nay. Còn thường thì ở nhà coi ti vi, đánh bài hoặc uống rượu…
Huyến lại thì thầm vào tai tôi:
– Bọn mày thích uống thứ nào? WHISKY hay COGNAC… ?
Hai tên còn lại vốn nhát gan nên lắc đầu:
– Thôi đi cha, camera nó đang dòm mình kìa!
Không để ý lắm tới những điều đó, Huyến tiếp tục đưa mắt liếc nhanh lên những kệ gỗ, nơi có những chai rượu thượng hạng đủ các loại khác nhau và khá đắt tiền. Tôi cũng chưa bao giờ được uống bất cứ loại rượu đắt tiền nào nên cũng hào hứng quyết định tham gia vụ này. Huyến chỉ vào một chai NAPONÉON 750ml rồi thì thầm:
– Hay uống loại này nhé! Mày chôm đi, Dần!
– Làm sao chôm? – Giọng tôi hổn hển.
Đây không phải lần đầu tôi theo thằng Huyến đi ăn trộm nhưng vẫn thấy hồi hộp. Hồi hộp hơn cả cái lần đầu đứng cảnh giới cho thằng Huyến đập kính xe hơi để moi tiền trong những chiếc ngăn hộc. Khi bọn tôi mới được đưa tới khu phố này, bằng con mắt của một tên ăn trộm nhà nghề, hắn đã để ý ngay đến những chiếc xe hơi hằng đêm xếp thành hàng ngay ngắn dưới lề đường. “Có cách để tăng thu nhập rồi!” – Hắn nói với tôi. Hai kẻ sống chung lắc đầu quầy quậy khi hắn rủ rê. Cuối cùng, chỉ có mình tôi dám tham gia. Một đêm, khi chủ nhân của những chiếc xe hơi bóng lộn đã chìm trong những giấc mộng đẹp, tôi và hắn mới mò ra đường. Tôi đứng canh chừng ở đầu phố, còn hắn, rón rén đến bên cạnh những chiếc xe hơi với một chiếc tua vít khá to trong tay. Bằng một động tác khá nhanh gọn, hắn thục cái chuôi vít vào tấm kiếng cửa. Chỉ nghe một tiếng “bục” rất nhẹ nhàng, tấm kiếng rạn ra như bị trúng đạn. Và “bục” một phát nữa, hắn đã có thể thò tay vào trong xe, mở các ngăn hộc, moi móc hết những đồng tiền và những vật dụng lặt vặt bỏ vào túi để “tăng thu nhập”. Cứ thế chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng, hắn đã xử lý xong một dãy xe. Chiếc nào cũng bị thủng kiếng một kiểu giống nhau. Đêm hôm ấy, hắn bồi dưỡng cho tôi vài trăm Đài tệ, còn bao nhiêu, hắn bỏ túi. Tôi đã trở thành tòng phạm của hắn ngay từ đêm hôm ấy. Sáng hôm sau, chủ nhân của những chiếc xe ngạc nhiên nhìn nhau rồi bàn tán đủ kiểu. Chắc chắn, chưa bao giờ họ gặp phải cảnh này… Thỉnh thoảng, bọn tôi lại tranh thủ tìm cách “tăng thu nhập” kiểu như thế khi gặp được một cơ hội tốt. Từ ngày hai thằng quyết định hợp tác, bọn tôi chưa bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào.
– Chôm đi, Dần! Lấy bỏ vào túi quần rồi tao sẽ có cách đối phó! – Huyến nói nhanh.
– Túi quần mày hay túi quần tao? – Giọng tôi hổn hển.
– Túi quần mày! Rồi lát nữa, chuyển sang túi quần tao!
– Chuyển bằng cách nào?
– Cứ làm đi, lát nữa khắc biết!
Tôi lại càng hồi hộp hơn. Thằng Huyến lại hối thúc:
– Nhanh lên, đừng sợ!
Tôi bèn nhấc chai rượu ra khỏi vị trí, đưa lên ngắm nghía một hồi…
– Được rồi! – Giọng Huyến vang lên ngay bên cạnh – Từ từ hạ thấp xuống ngang bụng… được rồi, nhét vào túi quần rồi ra khỏi quầy rượu!
Tôi răm rắp làm theo như một cái máy. Cơ thể tôi hình như đang toát ra mồ hôi hột. Ăn cắp trong bóng đêm còn thấy sợ, huống hồ ăn cắp ngay trước ống kính camera.
Ra khỏi quầy rượu, bọn tôi tiến đến một góc quầy khác và xúm xít lại với nhau. Theo sự chỉ đạo của thằng Huyến, hai tên còn lại tìm cách đứng che khất tầm kiểm soát của những chiếc camera và bằng một động tác nhanh nhẹn, hắn áp sát người tôi, thọc tay vào túi quần tôi, lấy chai rượu chuyển qua túi quần của hắn rồi kéo vạt áo, che lại.
– Xong rồi! – Huyến thở phào, thì thầm – Lát nữa nếu bị vịn, mày cứ chối phắt đi là xong! Nhớ chống cự quyết liệt!
Tôi gật đầu.
Bọn tôi lại nhởn nhơ ngắm nghía những quầy hàng rồi tiến dần ra cửa.
– Mày ra trước đi! – Huyến nói nhỏ vào tai tôi.
Hít một hơi, lấy bình tĩnh, tôi thản nhiên bước ra phía cửa siêu thị, hai tay vẫn đút túi quần, miệng tru dài – huýt sáo. Trông khuôn mặt tôi lúc ấy, đáng ghét phải biết. Một nhân viên bảo vệ như đã chờ sẵn. Anh ta giữ tôi lại rồi xổ ra một tràng dài toàn những ngôn từ giận dữ. Tôi khẽ lùi lại và chống cự quyết liệt khi anh ta định khám túi quần mình. Thêm vài người bảo vệ nữa chạy lại. Lúc này, thằng Huyến mới ung dung bước ra khỏi cửa mà không hề gặp một trở ngại nào. Hắn quả rất lắm mưu, nhiều mẹo.
Dẫn tôi vào căn phòng có những chiếc màn hình, những người bảo vệ khám xét khắp người tôi rồi hỏi bằng tiếng phổ thông:
– Chai rượu đâu?
Tôi lắc đầu ra vẻ không hiểu gì. Một người khẽ hất hàm ra hiệu cho đồng nghiệp. Tức thì chiếc băng ghi hình được tua lại và chiếu cho tôi xem. Tôi nhìn thấy rõ hình ảnh của mình cầm chai rượu đút vào túi và ba thằng bạn đứng lố nhố bên cạnh… song, vẫn cố tình làm ra vẻ không hiểu. Một gã cầm điều khiển từ xa bấm cho hình dừng lại rồi chỉ vào cái kẻ đang cầm chai rượu trên màn hình, quát:
– Ai đây?
– Không biết! – Tôi trả lời bằng tiếng phổ thông – Không phải tôi! – Tôi lại lắc đầu quầy quậy.
– Không mày thì thằng nào?
– Không biết!
Mấy gã bảo vệ nhìn nhau một hồi rồi cũng đành chịu bó tay vì họ không thể tìm thấy vật chứng trong người tôi. Tức mà không làm gì được, một gã liền vung chân đá thật mạnh vào tấm mông gầy đét của tôi như đá đít một con… chó trước khi tống ra khỏi cửa. Anh ta khẳng định với đồng nghiệp:
– Một người… Việt Nam!
Tôi ung dung bước ra rồi phủi đít một cái, thế là xong. Tôi chẳng hề quan tâm đến chuyện gã bảo vệ đã đá đít mình như thế nào, cũng chẳng hề nhục nhã khi gã bảo vệ khẳng định, tôi là một người Việt Nam…
Bọn tôi kéo nhau về nơi ở. Ngang qua cửa hàng bách hoá có cô bé “Ô-Sin” – Madein Việt Nam chính hiệu đang đứng bán hàng, chúng tôi chui vào mua vài thứ đồ ăn…
– Bọn anh ở địa chỉ nào? – Cô ta hỏi.
Biết nhau đã vài tháng nhưng cô ta cũng chỉ biết lờ mờ, bọn tôi cũng là dân đi lao động hợp tác, giống như cô ta đã được môi giới qua đây với vai trò một người giúp việc nhà vậy.
– Hôm nào, đi theo bọn anh thì biết! – Thằng Huyến nheo mắt nhìn cô nàng một cách… thật đểu và đầy dâm đãng.
– Không được đâu!
– Sao thế?
– Chủ nhà không cho đi!
Chúng tôi mỉm cười rồi nhanh chóng chia tay cô nàng sau khi thằng Huyến lợi dụng nhéo cô ta một cái thật đau.
– Đồ quỉ…! – Cô ta nguýt dài.
Về tới nhà, thằng Huyến cười ha hả khi khui chai rượu. Lần đầu có cơ hội được thưởng thức hương vị của một thứ rượu hảo hạng mà trước đây, bọn tôi có nằm mơ cũng không dám thấy nên thằng nào cũng háo hức. Thằng Huyến rót cho mỗi đứa một ly:
– Nào, uống đi! Mừng cho bọn mình đã “sống chui” chót lọt được sáu tháng!
– Rượu ngon hết xảy!
Cả bọn xuýt xoa và định bụng, thỉnh thoảng lại đi chôm một chai về uống cho đã rồi cất tiếng hát vang khi đã có chút hơi men… Thật, đời chẳng có gì bằng!
– Sau này có nhiều tiền, trở về Việt Nam, bọn mày sẽ làm gì? – Thằng Huyến chợt hỏi.
– Trước hết tao phải kiếm một con vợ! – Một thằng khật khừ.
– Còn tao sẽ mở một cửa hàng băng đĩa thật lớn ngay tại trung tâm Sài Gòn! – Tôi ao ước.
Tên còn lại ngồi im như thóc. Lát sau hắn thở dài:
– Còn tao… chưa biết sẽ làm gì!
– Còn tao… – Thằng Huyến vỗ ngực – … nhất định tao sẽ sống lương thiện!
Tôi nheo mắt nhìn hắn, nghi ngờ…
– Mẹ kiếp! Mày tưởng tao nói chơi à? – Thằng Huyến bỗng nổi quạu – Cứ trộm cắp mãi, con nào dám lấy!
Rồi thằng Huyến chợt buồn. Lần đầu tôi thấy hắn buồn và lần đầu tôi tin hắn đang nói thật.
Một thằng thấy vậy vội lên tiếng xóa tan không khí đang nặng nề:
– Thôi, uống đi! Không nên nghĩ ngợi nhiều. Chừng nào về Việt Nam, hãy tính…
Bọn tôi lại tiếp tục xử lý chai rượu tây rồi lăn ra ngủ say tít ngay trên nền nhà.
… Không ngờ, đây cũng là bữa tiệc liên hoan cuối cùng của bốn thằng ở Đài Bắc vì ngay chiều hôm sau, khi chiếc xe chở bọn tôi vừa ra tới cổng công trình thì bị chặn lại. Phía trước, mấy chiếc xe cảnh sát đã chờ sẵn từ lúc nào. Ngồi trong xe, bọn tôi hốt hoảng khi thấy gã tài xế ra ám hiệu tháo chạy. Cả bọn liền bung cửa lao ra ngoài. Mỗi thằng một ngả, chạy thục mạng. Một tên trong bọn nhanh chóng chui tọt lên một chiếc tắc-xi nhưng chiếc xe bị chặn lại ngay lập tức. Một tên chạy ào vào một siêu thị lúc này đang khá đông người nhưng cũng không thoát. Còn tôi, chui nhầm phải một ngõ cụt. Mấy tay cảnh sát bụng phệ mừng rỡ lao tới vật tôi xuống đất rồi còng lại. Thằng Huyến cũng đã bị bắt ở một con phố gần đó. Hắn lầm bầm chửi: “Mẹ kiếp! Có thằng nào chỉ điểm rồi!”. Cách đây không lâu, bọn tôi có xích mích với một nhóm người Việt tại công trình cũ. Bọn này là dân lao động hợp tác đoàng hoàng nhưng rủ nhau phá hợp đồng, trốn ra ngoài tìm những công việc khác có thu nhập cao hơn. Có thể, bọn chúng đã đánh hơi thấy nơi làm việc mới của bọn tôi và tìm cách chỉ điểm cho cảnh sát để trả thù… Sau một thời gian ngắn bị tạm giam, bọn tôi bị trục xuất khỏi lãnh thổ Đài Loan. Cả bọn bị áp giải ra tận sân bay y như mấy tên tội phạm nguy hiểm… Một chiếc máy bay của một hãng hàng không Hàn Quốc đưa bọn tôi qua Hồng Kông rồi tại đây, bọn tôi được chuyển sang một chuyến bay của Việt Nam Airlines để về nước.
– Xo…ả…ng…!
… Đang say ngủ, cả bọn bỗng giật mình bật dậy. Thằng Huyến vừa trở mình đạp phải chân bàn nhậu, mấy chiếc đĩa bằng sứ và chiếc vỏ chai NAPONÉON rơi xuống đất, vỡ tan tành…
Cả bọn thở phào rồi tiếp tục lăn ra ngủ mà không đứa nào biết rằng, đó là đêm cuối cùng cả bọn được tự do ở Đài Bắc.
Thằng Huyến bỗng cất tiếng nói lảm nhảm trong mơ… Chắc hắn lại đang mơ thấy một “cô đào” nào đó ở Việt Nam. Rồi hắn lại ngáy khò khò. Một dòng nước miếng trong khóe miệng thằng Huyến tràn ra, chảy dài xuống tận cổ…
Thật, đời chẳng có gì bằng!
Sài Gòn, tháng 10.2004
CHU QUANG MẠNH THẮNG
Đang truy cập: 16
Trong ngày: 164
Trong tháng: 24220
Tổng truy cập: 577131