CHE EM
Che em mấy độ xuân thì
Che em chiều muộn lắm khi chạnh lòng
Che em một chút má hồng
Một mùa thu muộn long đong kiếp người
Che em trong một chiều rơi
Hoàng hôn đổ xuống chân đồi quạnh hiu
Che em mùa lạnh cô liêu
Mùa hè hoa đỏ ít nhiều vu vơ
Che em cả một trời thơ
Che hoàng hôn tím đứng chờ đợi ai
Che em một thuở trang đài
Một miền hư ảo vẫn hoài nhớ thương
Che em đêm tỏa mùi hương
Hoa quỳnh nở trắng hạt sương đầm đìa
Che em về phía ngoài kia
Sợ nhiều ong bướm, sợ bia miệng đời
Che em, che hết tình ơi
Che mùa vàng lá, che đời nghiêng chao
Che em những cơn mưa rào
Che từng giấc ngủ ngọt ngào chiêm bao
Che em đường nhỏ lao xao
Đường tơ tóc rối nhuốm màu thu sang
Che em lá đổ chiều vàng
Mùa thu hai nửa khẻ khàng gọi tên...
BỮA CƠM QUÊ
Mời anh một bữa cơm quê
Cá chiên rau luộc ăn mê tới già
Mời anh người bạn phương xa
Cơm quê chẳng có thịt thà chi đâu
Rau thơm nhớ cuộc bể dâu
Giá sống mưa nắng dãi dầu cũng cam
Quê em ngày nắng chang chang
Ngày mưa tầm tã cây bàng ngã nghiêng
Mẹ ngồi khâu vá một miền
Cha đi cắt lúa bên triền cỏ lau
Bữa cơm quê chẳng phải giàu
Mà sao chan chứa, ngọt ngào khó quên
Chống chèo thuyền nhỏ lênh đênh
Qua đồng sen cạn, qua ghềnh đá cao
Cơm quê thơm thảo vì nhau
Tình người chan chứa, dạt dào, thủy chung
Nước mắm tỏi ớt thơm lừng
Cọng bún trắng nõn mùa xuân đang về
Bánh đa, bánh đúc một xề
Cơm quê một bữa mình về theo em...
ÔM CẢ ĐẤT TRỜI QUÊ HƯƠNG
Em muốn choàng tay ôm trời mây lồng lộng
Ôm đồi nương, khoai sắn, những con đường
Ôm cả làng quê đang mùa giáp hạt
Ôm cả tiếng em thơ bán báo, đánh giày
Em muốn ôm cây trĩu cành, đầy quả
Ngọt mật đời, cho những mùa vui
Ôm quả sầu riêng dẫu nhiều gai nhọn
Ôm những mãnh đời thiếu trước, hụt sau
Em muốn ôm cả cái nắng chênh chao
Cơn mưa mùa hạ và nụ cười thơ trẻ
Em muốn ôm một chiều quê lặng lẽ
Dáng mẹ ngồi bó gối đợi chờ con
Em muốn ôm tất cả những dỗi hờn
Những nũng nịu của một thời thơ trẻ
Em muốn ôm cả nổi buồn quạnh quẽ
Bóng cha về nghiêng nắng một chiều quê
Em muốn ôm bông mười giờ mọc ở bờ đê
Ôm câu ca dao muôn đời sâu lắng
Ôm cả mùa thu đất trời vắng lặng
Ôm điệu hò, tiếng sáo diều bay
Em muốn ôm vào cả đôi tay
Câu lục bát ngọt tình, hay chi lạ
Mấy ngàn năm sóng vỗ giữ cõi bờ
Ôm trang sử vào lòng không e thẹn
Em muốn ôm những con người không nguyên vẹn
Đã trở về từ một cõi ăn năn
Bước chân qua những nổi nhọc nhằn
Ôm tất cả vào lòng đêm hò hẹn...
Em muốn ôm anh bên dòng sông Trẹm
Uống nước Cổ Chiên, nghe sóng Rạch Gầm
Em muốn ôm anh, cuộc sống âm thầm
Gom hết lửa đem vào lòng sưởi ấm
Em muốn ôm quê hương mình sâu nặng
Chẳng thể quên dẫu một thoáng dỗi hờn
Còn gì đẹp hơn hai tiếng quê hương
Sen vẫn nở trong lòng người viễn xứ...
TỐNG THU NGÂN
Đang truy cập: 4
Trong ngày: 581
Trong tháng: 26871
Tổng truy cập: 579782