(Một đoạn trích...)
Em là chim Chích nhỏ. Hót trong lồng hư không. Tình cờ tôi nhìn thấy.
Sao nghe lòng bão giông.
…………………………………
Tôi quen anh bạn trẻ. Trong một chuyến đi chơi. Đêm trà đàm chia sẻ.
Lòng băn khoăn lẻ đời.
Dáng cao, mắt hơi lộ.
Nét nghiêm, tính nhiệt tình. Anh dè dặt bày tỏ.
Suy tư của riêng mình.
Anh bảo ngôn ngữ nghèo. Vấn đề lại đa đoan.
Lòng người thường chật hẹp. Nên anh ít lạm bàn.
Tiếng rót trà lách tách. Chạm khẽ vào ngực đêm. Mời trà, gấp trang sách.
Bâng khuâng anh hỏi thêm:
Đau khổ từ đâu đến? Làm sao hết khổ đau? Anh nêu ra vấn nạn,
Đè chết giấc chiêm bao.
Không gian chừng tĩnh lặng. Ánh nến trắng lung linh.
Chậm rãi chiêu trà đắng Anh như nói với mình:
“…Bóng câu qua cửa sổ. Mắt chớp, trăm năm đầy. Người trần gian buôn khổ. Tranh mua đắng bán cay.
Bóng câu qua cửa sổ. Mắt chớp, trăm năm đầy.
Sao không buôn hạnh phúc? Gánh nụ cười lên mây.?
Tình sinh đôi hai đứa. Hạnh phúc và Khổ đau. Vô tâm gieo Đau Khổ. Hạnh Phúc bởi Yêu Nhau.
Tình yêu là ánh sáng. Bóng tối gọi khổ đau. QUAN TÂM LÀ ĐỐT NẾN.
Thắp Vui giữa đêm sâu…
Thế rồi anh bạn kể,
Về chuyện tình gian nan. Làm chứng cho cứu cánh Tình yêu giúp Khổ tan.
……………
Em là chim Chích nhỏ. Mặt tròn, nước da ngăm. Chiếc miệng nhỏ xinh xắn. Đôi mắt buồn xa xăm.
Hay thẹn và ít nói.
Dáng gọn, nét thong dong. Em thường hay che giấu.
Nỗi buồn cháy trong lòng.
Em đến thuê phòng trọ. Hai nhà đối nhìn sang.
Cửa che màn kín gió. Buồn lặng như chiều tàn.
Sống cùng con đơn chiếc. Ở trọ, may gia công.
Chỉ thấy lo công việc. Không thấy bóng đàn ông.
Em may suốt sáng tối. Tôi bận đi cả ngày.
Hai nhà chung một lối. Hàng xóm mà không hay.
Hôm ấy chiều thôi nắng. Gió nô đùa vẫn vơ.
Em đứng nghiêng xa vắng.
Tôi gặp em tình cờ.
Sao bỗng dưng thẫn thờ. Người đâu không quen biết Mà vào ra ngóng chờ.
Làm quen được ít lâu. Tôi gởi lời tỏ tình.
Em bảo:”lắm bễ dâu” Nên chỉ muốn một mình.
Ngày qua ngày tôi gởi. Em vẫn chỉ làm thinh. Ngày qua ngày tôi đợi Em dường như vô tình.
Em gởi tôi tin nhắn. Làm băng giá trời chiều. Môi hôn nào khô đắng.
Trong rét mướt quạnh hiu.
Năm chữ em gởi tôi.
Lặng lẽ không muộn phiền. Chỉ đong đầy bóng tối: Trái tim em tật nguyền.
…Cảm giác sẽ lặng câm, Khi anh ôm tảng băng. Vòng tay làm sao ấm?
Em quen rồi đêm giăng...
Em đi trong bóng tối. Lòng tôi rướm vết cào. Yêu em không bối rối. Đi về trong chiêm bao.
Rồi một buổi chiều xế. Tôi sang nhà em chơi. Pha trà thơm, em kể .
Cho tôi nghe cuộc đời…..
Em là chim chích nhỏ. Chưa nhìn thấy mặt cha. Hằng đêm mẹ ôm ngủ.
Sưởi ấm tuổi thơ qua.
Một tối gió lao xao. Em hỏi mẹ cha đâu?
Lặng thinh. Rồi mẹ bảo: Cha con chết từ lâu.
Từ đó em thôi hỏi.
Còn mẹ chẳng nhắc qua. Mẹ chôn sâu một cõi.
Còn em thì quên cha.
Tuổi thơ không có cha. Vô tư như cây cỏ.
Em quen với nếp nhà. Lạnh lùng như tiếng mõ.
Lớn lên em mới biết. Không hình thờ, giỗ cha. Mắt mẹ không hối tiếc.
Chỉ thấy nỗi nhạt nhòa.
Năm tuổi em đi học Mẹ dắt tay đến trường. Em vừa đi vừa khóc.(1)
Mẹ dỗ ngoan mẹ thương.
Sáu tuổi về ngoại chơi. Mẹ bảo tết đến rồi.
Ngoại lì xì năm mới. Em vui cười quá thôi.
Tám tuổi chơi đủ trò. Tạc lon rồi kéo co,
Đánh trỏng, u, đuổi bắt. Vui cả ngày vô lo.
Mười hai còn tắm sông. Nhảy dây, chơi nhà lồng. Đá banh, bắt cua cá.
Niềm vui sao mênh mông.
Tuổi thơ nhiều bụi đất. Lưng áo đẫm mồ hôi.
Tiếng cười vui trong vắt. Cuộc đời hồn nhiên trôi.
Mười lăm thôi đến trường. Mẹ lo chuyện rẫy nương.
Em thành cô thiếu nữ. Theo nghề may vấn vương.
Mười tám tuổi căng tròn. Ngây thơ ẩn duyên dòn
Cưỡi ngựa trắng chân bon.
Lên ngựa cùng chàng đi. Trần gian vó ngựa phi.
Rong chơi quên ngày tháng. Óng ánh sắc hoa Quì.
Tuổi thơ với nô đùa. Thiếu nữ ôm mộng mơ. Ai hay gió lạnh lùa.
Mưa nắng bạc vần thơ.
Em là chim chích nhỏ. Bay trong trời bình yên. Bổng chân mây khói tỏa.
….
Năm ấy ngoại bệnh nặng. Nằm viện cả tháng trời.
Thức nuôi nhiều đêm trắng Em chăm ngoại không rời.
Một buổi chiều mùa đông. Em gặp “người đàn ông.” Cùng nuôi người nhà bệnh. Tuổi hơn mười, dễ trông.
Dáng cao, nước da trắng. Mặt xương, mắt hơi sâu. Dạy anh văn, vi tính.
Muốn làm quen dài lâu.
Ông thường nói việc làm. Hay khen em có duyên.
Nhìn Ông trông lịch lãm. Sao lòng em thản nhiên.
Ông làm quen với ngoại. Hỏi địa chỉ, gia tư.
Em tránh thường, vì ngại. Gởi quà, em chối từ.
Ra viện, mẹ Ông có. Đến thăm nhà xin cho. Người đàn ông lui tới. Mẹ bằng lòng, em lo.
Thấy ông thường đến chơi. Hàng xóm không tiếc lời.
Khen hiền lành, trí thức. Bảo em may nhất đời.
Suốt ba năm ông đến. Duy nhất một lần ông. Nắm tay em trìu mến.
Khi qua đường xe đông.
Mẹ hỏi em thấy sao? Em bảo Không thấy sao. Mẹ hỏi Tại vì sao?
Em bảo: “Không hiểu sao?”
Ba năm trăng đầy vơi, Tim em vẫn không lời. Mẹ lo duyên con gái, Theo gió bay lên trời
Thế rồi ông đề nghị. Dạm xin lễ tơ hồng. Mẹ khuyên em đồng ý. Em vâng lời lấy ông.
Ngày mười lăm tháng năm. Em mặc áo cô dâu.
Xe hoa bông đỏ thắm,
Em là chim chích nhỏ. Xa mẹ về nhà chồng.
Lòng ngổn ngang trăm mối. Ai hay gì đêm đông?
Em là chim chích nhỏ. Từ đây ở trong lồng.
Nhớ gió mây hoa cỏ.
Thương ráng chiều mênh mông.
…………………..
Người đàn ông thứ chín. Lấy vợ về làm dâu.
Gia trưởng quen thành tính. Chẳng quen chuyện lo âu.
Thường ngày Ông vẫn đi. Dạy sáng chiều mới về.
Chẳng bao giờ để ý. Tâm tình người vợ quê.
Không một lời có cánh Dù chỉ là đầu môi.
Chuyện phòng the ấm lạnh, Theo nhu cầu ông thôi.
Em là chim chích nhỏ. Lạc lõng giữa người thân.
Đông người, vui gượng tỏ. Nhà vắng, khóc số phần.
Suốt ngày như chiếc bóng. Lầm lũi trong cô đơn.
Có gì để mong ngóng? Em quên mất tủi hờn.
Mang tâm hồn dễ vỡ.. Cô gái nhỏ ngây thơ.
Chịu hai tầng áp lực. Làm dâu và hững hờ.
Em rơi vào trầm cảm. Không lâu sau ngày về. Rồi chìm trong Lãnh cảm. Chịu khổ đúng trăm bề.
Lấy chồng vào năm trước, Năm sau em có mang.
Chín tháng thai hành suốt, Công việc vẫn lo toan
Chín tháng thai hành suốt, Công việc vẫn đa đoan.
Không một lời chia sẽ,
Mỗi lần thai quẫy đạp Em thường xoa vỗ về. Hát khẽ, ru con ngũ.
Bên đời dài cơn mê.
Mỗi lần thai quẫy đạp, Em thường xoa vỗ về.
Nước mắt chen lời kễ: Đời buồn cô gái quê.
Em trở dạ chiều hôm. Chồng vắng, đi một mình. Cô đơn trên biển tối.
Đau đớn đến bình minh.
“Người đàn ông” năm cũ. Giờ gọi chồng đó thôi.
Cây tình khô héo rũ. Nợ tình chỉ đãi bôi.
Em là chim chích nhỏ. Từ buổi sớm bình minh. Trống đàn đi lỗi nhịp.
Sơn thủy đã vô tình.
Nỗi buồn như sóng dữ. Vỗ trong lòng miên man. Sóng cuốn đi mọi thứ.
Chỉ còn nỗi hoang mang.
Trái tim non cháy đỏ Trong ngọn lửa “Vô Tâm.” Ba năm chìm khốn khó
Sau thời kì sinh nở,
Muộn phiền chừng nhân đôi. Lồng son bao giờ mở?
Chim thương nhớ núi đồi.
Như giọt nước tràn ly. Em trăn trở ra đi.
Lo bão giông đứng đợi. Đón em với hài nhi.
Do dự gần ba tháng
Em quyết định làm liều. Rồi trốn đi lặng lẽ, Cùng với đứa con yêu.
Nhẫn cưới kèm lá thư, Gởi trả lại mẹ chồng.
Em viết lời: “xin thứ,
Em gởi trả nhẫn cưới.
Gói nỗi buồn mang theo. Làm hành trang muôn thuở. Cho phận Người cheo leo.
Trả nhẫn, trả khổ đau. Nước mắt ơi! Xin chào. Ta nhìn “Ta tiều tụy”.
Ta nhìn “ Ta xanh xao”.
Em là chim Chích nhỏ Trốn đi cùng con thơ.
Hành trang bao khốn khó.
Em là chim Chích nhỏ.
Bay trong trời mênh mông. Một cánh che con đỏ.
Một cánh vượt bảo giông.
Em là chim Chích nhỏ. Ủ con suốt mùa đông.
Chôn tháng ngày buồn tủi. Vào nấm mồ hư không.
Trong chiếc lồng “Vô Tâm.” Chim hót tiếng muộn phiền. Ngồi ru cuộc tình câm.
Trái tim em câm điếc. Không nghe được lời yêu. Em giờ thôi nhớ tiếc:
Hoa cỏ với ráng chiều.
Trái tim em mù lòa.
Không thấy được tình yêu. Em bây giờ xa lạ,
Với lá đổ muôn chiều.
Trái tim em băng giá.
Đông cứng mọi lời yêu. Lạnh lùng như tượng đá. Chất chứa trời cô liêu.
Trời đất có bốn mùa. Xuân hạ rồi thu đông. “Trái tim tật nguyền” chỉ Có mỗi một mùa đông.
Chuyện đời em thế đó.
Như bến vắng không người. Hắt hiu chiều hoa cỏ.
Tìm đâu ra nụ cười.
……
Em ngồi may lặng lẽ. Cạnh năm tháng đổi dời. Em ngồi may lặng lẽ Cạnh giông tố cuộc đời.
Quá khứ bị từ chối.
Tương lai không đón chào.
….
“ Hãy cho anh chăm sóc!”
Tôi nói lời cầu hôn.
Dường như em muốn khóc. Em lắc đầu vô hồn.
Em bảo: “Có vui đâu? Mà anh tốn thời gian. Trong tăm tối vực sâu, Chỉ có nỗi hoang mang.”
Kể từ khi lạc lối.
Em quên mất ĐÀN ÔNG. Kể từ khi tăm tối,
Không nhớ, mình ĐÀN BÀ.
“Em đã là tảng băng. Ba năm trôi cô đơn,
Trong hoang vu lạnh giá. Nên quên mất dỗi hờn.”
Một lần gặp, em kể: “Hôm trốn, em về quê. Ngồi nghe rồi mẹ bảo: Nhà chồng, thôi đừng về.”
Đêm ấy gió cồn cào,
Trong bóng tối chênh chao. Mẹ thở dài rồi nói:
“Trời định biết làm sao!
…Số con gái họ này,
Không chồng chẳng cớ cơn. Mẹ, mấy Dì con thấy,
Chịu Lời Nguyền Cô Đơn.”
Nên anh đừng theo nữa. Đời em kể như xong.
Lời Nguyền là ngọn lửa, Đốt cháy mọi ước mong.
Tôi bảo: “vì tương lai…” Em lắc đầu muộn phiền: “Em còn gì sót lại?
Trong tù ngục Lời Nguyền?”
Tôi bảo:”vì niềm vui…” Em lắc đầu muộn phiền: “Em còn gì vui được?
Trong tù ngục Lời Nguyền?”
Tôi bảo: “ vì { nghĩa” Em lắc đầu muộn phiền: “Em cần gì nghĩa l{,
Trong tù ngục Lời Nguyền?”
Tôi nhìn em im lặng.
Làm sao xóa “Lời Nguyền?” Làm sao thôi cay đắng?
Làm sao hết muộn phiền?
Ngày qua ngày tôi gởi. Niềm vui cho em vơi.
Ngày qua ngày tôi ngóng. Em quen lại với đời.
Lời yêu thương có cánh, Tôi gởi em mỗi ngày.
Lời tôn quí màu xanh, Tôi trao em thật đầy.
Anh sẽ làm lò sưỡi, Cho em ấm mùa đông. Anh sẽ làm suối nóng,
Cho em ngâm bềnh bồng.
Anh làm áo lông cừu,
Ủ bốn mùa quanh năm.
Sưỡi ấm “Trái tim băng”.
Ngày qua ngày lặng lẽ. Ngày qua ngày chơi vơi. Bất ngờ em gởi đến.
Cho tôi câu trả lời.
Ba chữ EM ĐỒNG Ý! Đọc xong tôi nghẹn lời. Niềm vui như sóng dữ, Nhấn chìm gã rong chơi.
Dường như Trời bớt lạnh. Dường như Đất ấm hơn.
Dường như Xuân đang đến, Thay mùa Đông chào đời.
…………
Sau đó hẹn gặp Ông. Em đề nghị chia ly.
Ra tòa hủy hôn ước, Đường ai người ấy đi.
Trong buổi gặp ông đến. Ông không chịu chia ly, Muốn thuyền về lại bến, Xem như chưa có gì.
Em bảo tình vốn không. Nợ duyên cũng đã xong. Níu kéo chi thêm khổ.
Giải thoát cho nhẹ lòng.
Ông bảo em ích kỷ.
Chỉ biết sống cho mình. Nên em mới cạn nghĩ Nên em đòi dứt tình.
Em nhìn Ông rồi hỏi: Tôi có thể quên Tôi??? Vì mình hại người khác. Mới là ích kỷ thôi.
Một nửa đời đã mất.
Vì sao không sống vui??? Vì sao không sống thật???
Đời người nhiều ngược xuôi.
Ông bảo em tự ái. Ông bảo em hiểu sai.
Nên không phân biệt được Bình thường và đắng cay.
Năm tháng dăm cuộc gặp, Mọi chuyện vẫn đứng yên. Ngọn nến không được thắp. Vẫn đêm tối ưu phiền.
Vì sao không gì vui,
Vì sao chỉ muộn phiền, Vì sao không tình ái,
Mà Ông vẫn giữ nguyên?
Trả lời em, tôi viết:
Nên Ông không thể biết, Em sống đời lặng câm.”
Trả lời em, tôi viết:
“Vì Ông KHÔNG QUAN TÂM.
Nên Ông không hề nghĩ, Em đau khổ âm thầm.”
Ông nào có khổ đau, Nên Ông vẫn chiêm bao, Muốn giữ: Cuộc đời cũ.
Mà không thấy ba đào.
Không Thấy và không Biết.
Nên Ông sống đinh ninh. Nên đời Ông chỉ biết.
Mọi chuyện lại bế tắc. Em thôi không gặp nữa. Chiều dâng đầy hai mắt,
Đồng vọng nhịp đêm mưa.
Em gởi đơn tòa án, Xin hủy cuộc tình câm. Vì đồng sàng dị mộng,
Và người chồng “Vô Tâm”.
Người đàn ông không ký. Muốn giữ cuộc hôn nhân. Người đàn ông nói lý.
Sẽ thay đổi bản thân.
Em bảo tình không có. Giang sơn mới đổi thay. Ba năm chìm khốn khó. Tính trời làm sao lay?
Không thấy nỗi niềm em, Nghiêng theo lời Ông kèm Tòa bác đơn ly dị.
Mọi chuyện lại vào đêm.
Một buổi tối em viết: “Chỉ là giọt hư không. Em quen rồi gối chiếc, Quen cả ngọn gió đông.”
….
“Bỏ đi chuyện hôn lễ,
Quên “đôi tay nhân gian”(2) Tôi bảo em như thế.
Yêu em tôi không màng.
Em ngồi im không nói, Cúi đầu trong lặng thinh. Tôi nghe lòng đau nhói.
Lời nghẹn trước thần linh.
Em dọn đi lặng lẽ. Gởi lại tôi lá thơ.
Ba chữ: Em xin lỗi!
Tôi lặng người thẫn thờ.
Chao ôi! con chim nhỏ. Chim bay đâu? Bay đâu? Tình tôi sao buông bỏ?
Mang mang một nỗi sầu.
Chao ôi! con chim nhỏ. Em ở đâu? ở đâu?
Đêm nay trăng sáng tỏ, Mình tôi vọng nguyệt lầu.
Tìm em, tôi tìm em. Trên đồi núi quạnh hiu.
Trên phố đông người vội, Đêm về bóng liêu xiêu.
Trăng tròn rồi trăng khuyết. Tình tôi vẫn cứ đầy
Nổi nhớ thành da diết. Em vẫn như áng mây.
Tối mười lăm tháng sáu. Tôi về trong men cay.
Dường mơ hồ em đến. Dìu tôi vào cơn say.
Buổi sáng tôi thức dậy. Không phải là chiêm bao? Em ngồi cười bẻn lẻn.
Lòng tôi sóng cồn cào.
Em ngồi trông như thật? Không phải là chiêm bao? Em bằng xương bằng thịt. Sao có thể tan mau?
Tôi đến hôn bàn tay. Em cứ cười chúm chím. Tôi hôn môi đắm say.
Rồi chìm trong ngọt lịm.
Tôi hỏi: ‘…Anh đang mê? Em quay đi che giấu.
Rồi thong thả em kể.
Tôi nghe chuyện đuôi đầu.
Một hôm em đang may. Thật bất ngờ Ông đến.
Ông hỏi có đổi thay? Hay thuyền đà có bến?
Em xin Ông hãy để.
Mọi chuyện được ngũ yên. Về ư? Em không thể.
Qua rồi tuổi hồn nhiên.
Tháng sau Ông lại đến. Ông bảo muốn xem đơn. Bỗng bất ngờ Ông ký.
Không một tiếng trách hờn.
Có thể Ông thay đổi? Có thể Ông nhận ra? Hay Ông đi bước nối? Mặc kệ, bão đã qua.
………
Em về quê gặp mẹ.
Nói mọi chuyện đuôi đầu. Hẹn ngày tôi xin đến, Cùng bàn chuyện trầu cau.
Hôm sau em lên tới.
Không ghé cũng chẳng tin. Gặp em tôi gặng hỏi.
Em lắc đầu làm thinh.
Em buồn trông đến lạ. Im lặng ngồi nhìn tôi.
Dường như em hóa đá. Lời khô cứng trên môi.
Không gian chừng đông đặc. Nước mắt em lăn tròn.
Tôi hỏi, em cúi mặt. Chỉ thấy màu héo hon.
“…Em kể chuyện của anh.. Mẹ nghe rồi lắc đầu.
Luật từ xưa Hội Thánh. Có cho ly dị đâu...”
Sự gì Thiên Chúa nối. Người không được phân ly. Phép bí tích hôn phối.
Sợi dây giữ người đi.
Kể rồi em lại khóc.
Em bảo sao trái ngang. Niềm vui vừa chớm mọc. Đã vội héo úa vàng.
Tôi theo đạo Ông Bà. Là đạo của Người ta.
Kính thờ người sinh trước. Vọng nhớ cội nguồn xa.
Tôi hỏi em vì sao?
Hai người không hợp nhau. Buộc thương yêu vì “Luật?” Buộc sống với “Khổ đau?”
Em ngồi nghe tôi nói. Cúi đầu im lặng thôi. Tay em se bâu áo.
Tôi đau đớn bồi hồi.
Em gởi tôi tin nhắn: ‘…Kiếp này em nợ anh, Em về ôm cay đắng.
Tiếc hạnh phúc không thành.”
Chiều nhận tin choáng váng, Tôi mất em thật sao?
Mới gặp nhau buổi sáng. Mà giờ tan biến mau?
Đêm ấy trong cơn mê. Tôi mơ thấy em về.
Sao em không vào được? Còn tôi nằm hôn mê.
Tôi kêu trong tuyệt vọng. Cố gắng đưa bàn tay.
Trong khói sương gió lộng Em mơ hồ lắc lay.
Đang truy cập: 7
Trong ngày: 505
Trong tháng: 24561
Tổng truy cập: 577472